Tiếng yêu đánh mất

Cuộc đời em đã mất tất cả vì anh nhưng có sao đâu, em vẫn tự tin và bước tiếp.
Anh! Lại một ngày nữa sắp trôi qua, một con cú đêm như em thì ngày nào cũng vậy… thức khi người ta vùi mình vào chăn ấm…mắt thâm quầng mà chẳng hiểu vì sao…em tự tàn phá nhan sắc cho tiếng yêu đã đánh mất.


Anh! Một tiếng gọi ngọt ngào mà sao sâu lắng từ tâm hồn cô gái tuổi mới lớn vụng dại và chưa hiểu lẽ đời. Tiếng gọi ẩn chứa một niềm tin, co giao thao một tia hi vọng về một hạnh phúc gần kề…nhưng…bỗng một ngày tiếng gọi trở nên xa xăm và vụt tắt trong sự thất vọng tột cùng…
Nhớ… Một ngày cuối thu lá vàng bay xao xác trong sân một ngôi trường ngoại ngữ hàng đầu tại đất nước mang dáng cong cong hình chữ S. Anh xuất hiện với những gì giản dị nhất của một chàng trai Hà thành mà em biết. Anh – một thư sinh chính hiệu và mang chất nông dân mà theo ngôn ngữ em vẫn nhận xét khi nói với bạn bè và gia đình. Anh một con người khá tâm lý và tốt bụng. Hiểu suy nghĩ của người khác và biết thông cảm với nỗi đau mà người khác đang mang. Một người giàu lòng nhân ái khi gặp những người có hoạn nạn và khó khăn hơn mình. Vẫn còn đó những hình ảnh và dáng dấp anh khi rút ra trong ví những đồng tiền lẻ để giúp họ….
Đọc thêm »
banner
Previous Post
Next Post

0 nhận xét: